Tình yêu đôi khi chỉ là một khoảng rất mong manh. Đừng cố tìm kiếm những gì xa vời cho mối tình của bạn.
Mong manh tình về (Phần 1) Sau tai nạn của mẹ cuộc sống của tôi như trầm hẳn xuống. Một mặt tôi trầm lặng bởi không đủ tin yêu để nhìn nhận và tựa vào một người nào đó xa lạ khác. Dù tôi không thừa nhận xong tôi cũng biết rằng mình bị tổn thương từ sau chuyện với anh. Mặc dù chúng tôi chưa thành hình bất cứ một lời hứa hẹn nào cả, nhưng giây phút mà anh bỏ rơi tôi giống như thể tôi vừa bị rơi xuống một bờ vực nào đó sâu thăm thẳm. Tôi tự nhủ rằng sẽ mau chóng quên anh thôi, nhưng hóa ra có những thứ không phải muốn là được. Tôi thậm chí còn tìm cách xóa bỏ những kí ức vụn vặt về anh bằng cách khoanh vùng lại những nơi mà tôi và anh cùng đến, không bao giờ cho phép mình lạc về quán cũ, ngồi ở góc quen thuộc và nghe những bài nhạc Trịnh đến cháy lòng.
Mặt khác, mẹ tôi luôn muốn tôi tìm ra người đã đưa mẹ vào viện. Ông anh tôi cũng tỏ ra hồ hởi, vì khi anh tôi đến xác nhận thân nhân với người bị nạn thì người đó đã ra về, có hỏi thêm thông tin nào khác thì mọi người đều không biết, chỉ biết rằng người đó rất vội, tỏ ra khá sốt ruột và chắc mẩm rằng anh ta đang có cuộc họp khẩn nên không dám giữ lại lâu. Tôi cũng muốn đi tìm người đó để gửi lời cảm ơn của mẹ và anh trai tôi, cả cho bản thân tôi nữa. Nhưng vì có quá ít thông tin để có thể biết được người đó là ai giữa biển người đông đúc. Tôi đành chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi, nếu có duyên nhận ra người đó giữa bao người, hẳn là gia đình tôi cũng có một món nợ ân tình với người xa lạ tốt bụng đó. Chớm đông, tôi vào một quán cafe take away, nhưng thay vì gọi để mang đi thì tôi chọn cho mình một bàn để ngồi lại. Tôi muốn thả lỏng mình một chút sau chuỗi ngày cố gắng gồng lên để xua đuổi một bóng hình cũ kỹ. Thế đấy, dù là cũ kỹ nhưng chẳng thể mục nát bởi thời gian, thậm chí, vẫn có lúc còn sắc nét tưởng chừng có thể động đậy được ở ngoài đời, đang ngồi đây với tôi, nhìn tôi chăm chú, trò chuyện cùng tôi và lồng vào bàn tay tôi những ngón tay dài và ấm. Cuộc đời này thật kỳ lạ, và duyên hạnh ngộ cũng thật kỳ lạ. Đó là khi tôi không thể tiếp tục đi tìm thì người tốt bụng ấy xuất hiện, trong một hình hài thân quen vô cùng. Tôi bắt gặp anh ngồi gọn trong một góc, cũng đang chăm chú nhìn tôi như thể đã nhận ra tôi từ lâu lắm... |